Thứ Hai, 21 tháng 11, 2016

Hitler nắm vững mọi khía cạnh của kỹ thuật tuyên truyền:



“Nhiệm vụ của công tác tuyên truyền… không phải là cân nhắc quyền lợi của các dân tộc mà chỉ là tập trung lý luận để đòi hỏi quyền lợi cho mình. Nhiệm vụ của tuyên truyền không phải là nghiên cứu sự thật một cách khách quan, có lợi cho kẻ thù, rồi trình bày sự thật đó một cách lương thiện trước dư luận quần chúng. Nhiệm vụ của tuyên truyền bao giờ cũng phải nắm được mục đích phục vụ quyền lợi dân tộc(tức mục đích tuyên truyền). Tranh luận rằng: “chỉ một nước Đức không thể là thủ phạm gây ra chiến tranh” là điều lầm lớn, tốt hơn hết nên trút tất cả tội lỗi lên đầu kẻ thù, dù sự đổ lỗi này không đúng với sự thật… Mục tiêu của tuyên truyền không phải là để giải trí cho bọn thanh niên trí thức chán đời mà là để thuyết phục, và theo ý tôi muốn nói, thuyết phục quần chúng.”
“Quảng đại quần chúng tiếp nhận chỉ có hạn, trí thông minh lại kém cỏi, nhưng khả năng quên của họ thì vô biên. Vì những lý do đó cho nên mọi công tác tuyên truyền muốn cho hữu hiệu thì cần phải hạn định trong một số ít những điểm quan trọng, rồi phải nhắc đi nhắc lại những điểm đó dưới hình thức khẩu hiệu, cho đến khi nào thân thể mọi người đều hiểu những khẩu hiệu đó theo ý ta muốn. Nếu thay thế khẩu hiệu bằng những lý luận thì lập tức tuyên truyền mất hiệu lực vì quần chúng không thể tiêu hóa, không thể nhớ được những lý luận phức tạp, do đó thành quả của công tác tuyên truyền sẽ sút giảm và rồi sẽ mất hết tác dụng.”
“Bằng tuyên truyền khôn ngoan và dai dẳng, người ta có thể khiến cho quần chúng nghĩ rằng thiên đường là địa ngục, địa ngục là thiên đường.” Muốn đạt được hiệu quả đó, tuyên truyền phải vừa tầm với quần chúng, phải “luôn luôn và trước hết, đập mạnh vào tình cảm và cảm xúc, và đụng rất ít đến lý luận của con người”. Tuyên truyền “không ăn nhập gì với sự sáng sủa, rõ ràng của khoa học, cũng như chương quảng cáo không có ăn nhập gì với nghệ thuật”. “Đám quần chúng càng lớn rộng bao nhiêu thì trình độ tri thức của tuyên truyền lại càng phải thấp đi bấy nhiêu.”
Những mánh lới tâm lý cũng rất có ích. Thí dụ như nên tránh công tác tuyên truyền vào buổi sáng. Về buổi chiều, quần chúng sau một ngày làm việc đã mệt mỏi, mất hết khả năng chống đối. Trong ánh sáng mờ ảo, người ta rất dễ khiến họ “hoàn toàn đầu hàng vì tình cảm”. Một vũ khí sắc bén khác là sử dụng khả năng ám thị của những cuộc diễu hành, những cuộc biểu tình đẹp mắt đặc biệt của chế độ Đức quốc xã:
“Những cuộc biểu tình khổng lồ của quần chúng, những cuộc diễu hành tập trung hàng trăm ngàn người khiến cho cá nhân đơn độc nhỏ bé cảm thấy hãnh diện và tin tưởng rằng: mặc dầu họ chỉ là thân sâu bọ, nhưng họ vẫn còn là thành phần của một con rồng lớn, và con rồng này một ngày kia sẽ phun lửa đót cháy thành bụi cái thế giới trưởng giả đáng ghét, và rồi khi đó chế độ độc tài của ta sẽ ca bài ca chiến thắng cuối cùng.”
Hitler khinh bỉ quần chúng đến cực điểm qua những lời lẽ thường thấy của y như sau:“Một đàn cừu đầu óc rỗng tuếch”, “hiện thân của sự ngu muội” và những lời lẽ chứng tỏ, đối với y, nhân loại chỉ là đám người lười biếng, hèn nhát, dễ xúc cảm, không có khả năng suy nghĩ một cách hợp lý.
Trong kho kĩ thuật tuyên truyền của Hitler, đòn siêu việt nhất là “nói dối vụ lớn”:
“Nói dối, nếu nói dối vụ lớn thì đó là yếu tố khiến cho người ta tin… Đối với tâm hồn giản dị, đơn sơ của quần chúng, nói dối vụ lớn rất có hiệu lực, vì quần chúng thường chỉ dám nói dối trong những việc nhỏ bé, và thường thấy xấu hổ, không dám nói dối vụ lớn. Do cái tâm lý đó, đám quảng đại quần chúng tin ở những lời nói dối vụ lớn, vì họ không thể nghĩ rằng lại có người trơ tráo đến mức độ dám nói dối những chuyện to tày đình như vậy.” Tóm lại, nói dối vụ lớn càng nhiều bao nhiêu, càng khiến cho đám quần chúng dễ tin bấy nhiêu.
Một nguyên tắc quan trọng nữa của tuyên truyền là nguyên tắc kẻ thù duy nhất:
“Đề ra nhiều kẻ thù một lúc chỉ làm rối trí quần chúng. Hãy tập trung vào một kẻ thù thôi và hướng sự căm thù của quần chúng vào một kẻ thù duy nhất đó. (Đối với Hitler, dĩ nhiên đó là Do Thái. Trong khi Hitler nguyền rủa chế độ dân chủ nguyền rủa chủ nghĩa Mác, nước Pháp, hay đề cập đến bất kì vấn đề gì đi chăng nữa, bao giờ y cũng không quên tố cáo bọn Do Thái đang âm mưu một cách vô cùng xảo quyệt phá hoại nước Đức:
“Nước Pháp vẫn là kẻ thù đáng sợ nhất. Dân tộc càng ngày càng mọi hóa này đã liên kết với bọn Do Thái trong giấc mộng thống trị thế giới. Vì vậy Pháp là mối đe dọa thường trực đối với sự sinh tồn của giống da trắng ở châu Âu.” V.v….
_ST_

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Copyright © 2012 Nguyen Đinh Binh .