Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2018

Kềm Chế Cảm Xúc

Mỗi người nếu muốn vượt qua chính mình phải học cách kiềm chế cảm xúc, vứt bỏ sĩ diện và hình thức, học cách phân tích được trọng điểm của sự việc, có như thế cuộc sống của bạn mới thực sự tiến bộ.



Nhận thức của mỗi người đều khác nhau, vậy nên cách nhìn nhận và giải quyết vấn đề cũng khác nhau. Nếu có một nghìn người xem vở bi - hài kịch "Hamlet" của nhà soạn kịch vĩ đại người Anh William Shakespeare thì cũng có một nghìn cách cảm nhận về câu chuyện khác nhau.
Sự phát triển của một người đều từ trình độ mà ra, một người có trình độ càng thấp lại càng dễ vấp phải ba việc:
1. Quá chú trọng đến hình thức và sĩ diện
Có một số người luôn đặt hình thức lên trên hết. Tôi đã từng đọc được ở đâu đó câu nói của Lý Gia Thành: "Khi bạn buông bỏ sĩ diện và hình thức để kiếm tiền, điều đó chứng tỏ bạn là người hiểu biết. Khi bạn dùng tiền kiếm được để tạo dựng hình ảnh bản thân, như vậy là bạn đã thành công. 
Khi bạn lấy hình ảnh bản thân để kiếm tiền, nghĩa là bạn đã trở thành một nhân vật nổi tiếng. Nếu bạn cả ngày chỉ đi khắp các quán bar uống rượu, khoe khoang, nói phét, cái gì cũng  giả vờ hiểu, lúc nào cũng chỉ thích chăm chút cho hình thức của mình, thì cả đời bạn cũng chỉ được như thế mà thôi."
Trình độ càng thấp, thì thứ càng không nên bàn đến chính là sĩ diện và hình thức. Chính sự sĩ diện và chú trọng hình thức sẽ giết chết bản thân mình; vô hình trung chính mình đã tự vẽ nên vòng tròn khép kín mà không hề biết đến cuộc sống thực tại tươi đẹp và to lớn như thế nào.
Cách đây 3 năm, có một chàng trai đến phỏng vấn ở công ty tôi. Phải nói rằng, đó là một chàng trai rất đẹp, ăn mặc chỉn chu và "hợp mode", khuôn mặt rất ưa nhìn, lại dễ gây thiện cảm. Sau khi phỏng vấn, cậu ấy được sắp xếp vào làm ở phòng kinh doanh. Vì chưa có kinh nghiệm, và cả ngày chỉ quan tâm đến việc làm thế nào để tạo ấn tượng với sếp và đồng nghiệp nữ, chỉ quan tâm tới hình thức mà quên đi việc cố gắng bồi dưỡng kiến thức. 
Sau hai tháng thử việc, cậu ấy bị điều chuyển sang bộ phận sản xuất, ngày ngày phải xuống xưởng tìm hiểu sản phẩm. Vì sĩ diện, không lâu sau đó, cậu ấy đã xin nghỉ việc. Đó thực sự là một quyết định sai lầm, khi cậu ấy đã không biết nắm bắt cơ hội và rèn giũa bản thân, cho rằng diện mạo có thể quyết định được tương lai.
Đối với những người có trình độ cao, họ biết hình thức tuyệt đối không phải là thứ quan trọng nhất, mà ngược lại luôn đề cao việc theo đuổi bản chất sự việc. Họ hoán đổi bản chất và hình thức cho nhau để gặt hái thành công; tự tạo dựng được hình ảnh và sự tôn trọng trong mắt mọi người.
Nếu chúng ta muốn tiếp tục phát triển và trưởng thành, hãy nhớ, trước tiên phải học cách buông bỏ sĩ diện và hình thức, như vậy mới có thể thực sự hiểu được bản thân cần gì và làm được gì.

2. Không kim chế được cảm xúc
Người có trình độ càng thấp, càng dễ bị cảm xúc khống chế; vui buồn thất thường, thích nói gì thì nói mà không hề nghĩ đến cảm giác của người khác.
Đối với người có trình độ cao, người ta lại biết cách kiềm chế cảm xúc. Cảm xúc sẽ ảnh hưởng đến phán đoán quan trọng của chúng ta. Nhà tâm lý học phát hiện ra rằng: Một người biết cân bằng cảm xúc, bất luận là đưa ra quyết sách gì hay đánh giá gì cũng đều rất khách quan và có lý. Khi bộ não bị cảm xúc làm chủ, làm việc không chỉ không hiệu quả mà còn khiến cuộc sống trở nên u sầu, thảm hại.
Ở một khía cạnh nào đó, bất cứ lúc nào, chúng ta cũng không nên làm nô lệ cho cảm xúc của chính mình, không nên để cảm xúc khống chế, mà thay vào đó là kiểm soát cảm xúc. Dù tình hình có tệ như thế nào đi chăng nữa, bạn nên cố gắng kiểm soát hoàn cảnh của mình và tự cứu mình ra khỏi cuộc sống u ám. Chỉ khi bạn từ từ kiểm soát cảm xúc của mình thì bạn mới trở nên mạnh mẽ hơn.

3. Không biết cách phân tích tính trọng yếu của mỗi sự việc
Người có trình độ càng thấp, họ càng không biết cách phân tích tính trọng yếu của mỗi sự việc, vì vậy có nhiều lúc họ cảm thấy làm mãi mà không hết việc.
Trong tâm lý học, nguyên tắc thứ 28 là một nguyên tắc quan trọng nhất, những thứ ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta chỉ có 20% là việc quan trọng, còn lại đều là những việc nhỏ nhặt. Nguyên tắc thứ 28 chỉ ra rằng: Mỗi người chỉ nên làm những việc quan trọng nhất, như vậy mới có thể tối đa hóa thời gian của mình.
Ví dụ cùng là 24 giờ, người có trình độ cao hiểu rằng phải dùng thời gian để làm những việc quan trọng trước, vì vậy luôn đạt được hiệu quả vượt bậc. Còn với người có trình độ thấp, chỉ vì lợi ích trước mắt mà quên đi mục tiêu lâu dài.
Tôi từng có hai người bạn đều làm nhân viên phòng kế hoạch, mỗi ngày của họ thực sự đều là ngày bận rộn. Họ đã từng trao đổi với cô giáo của họ làm thế nào để thoát khỏi tình trạng ấy. Cô giáo gợi ý là thi lên cao học, khi đạt được trình độ khác thì công việc cũng sẽ khác.
Một trong hai bạn ấy, nghe xong để đấy và tiếp tục với công việc hiện tại của mình. Một bạn thì dù bận rộn đến mấy cũng vẫn dành thời gian để học và thi được cao học. Sau này, cậu bạn đó trở thành đối tác của một công ty lớn. Còn người bạn không có ý định học lên thì vẫn là nhân viên văn phòng của công ty cũ với hàng tá công việc bận rộn cả ngày.
Đó chính là cách phán đoán sự việc. Con người hơn nhau chỉ nhờ vài bước đó, nếu biết nắm bắt và phân tích tình hình thì cuộc sống của mình sẽ không còn là những chuỗi ngày dài bận rộn.
Mỗi người nếu muốn vượt qua chính mình phải học cách kiềm chế cảm xúc, vứt bỏ sĩ diện và hình thức, học cách phân tích được trọng điểm của sự việc, có như thế cuộc sống của bạn mới thực sự tiến bộ.
Thu Hoài
Theo Trí Thức Trẻ

Thứ Bảy, 1 tháng 9, 2018

Quá nhiều người sống như thể họ đang ở vạch đích, còn tôi muốn chạy một cuộc marathon thứ thiệt

Bạn có thật nhiều dự định cho tương lai, những bức tranh đầy màu sắc và rực rỡ hiện lên trước mắt bạn và rồi… Bùm! Tất cả biến mất! Tương lai nhẹ nhàng "tặng" bạn một cú đấm vào mặt. Vì sao thế?



- 01 -
Đôi khi những suy nghĩ vu vơ về tương lai lại tràn vào tâm trí những lúc rảnh rang trong một ngày mưa gió. 25 tuổi, ở cái ngưỡng lưng chừng và nhiều khi là chơi vơi này, tương lai là điều gì đó thật khó khăn khi nghĩ tới. Với những người tầm tuổi tôi, những người trẻ 20, 25, 30 tuổi vẫn còn tràn trề sức sống với bao dự định và hoài bão thì cuộc đời lại không nghĩ vậy, nó luôn rình rập để "đâm sau lưng" ta bất cứ khi nào có thể.
Tôi còn nhớ những thằng bạn thời niên thiếu, chúng tôi thật tươi vui. Đứa muốn làm bác sĩ, đứa muốn làm kiến trúc sư, có đứa lại muốn làm hacker,.. rồi mỗi lần đi chơi lại oang oang kể về những cái hay ho mà chúng biết về con người, công việc mà chúng thích. Trong chúng tôi khi đó luôn là ngọn lửa khát khao cháy bỏng được chứng tỏ mình, trở thành đỉnh cao của những người giỏi nhất.
Giờ đây khi đã "lớn", khi nhắc lại những chuyện xưa cũ, lũ chúng tôi chỉ dám cười trừ tặc lưỡi: "Ôi cái hồi ấy!". Đứa học kiến trúc thì đi làm công nghệ thông tin, cậu bạn học công nghệ thông tin thì giờ lại đi kinh doanh; trái ngành trái nghề trái cả cái niềm yêu thích ban đầu. Phải chăng cuộc đời là vậy? Phần lớn chúng ta được thiết kế để tuân theo quy luật của nó?
Ước mơ của tôi bay đi đâu mất rồi?
Dường như khi càng già đi, chúng ta lại càng ghét nói về ước mơ của mình. Tại sao? Vì thật xấu hổ khi bạn nói mà không làm được. Bạn nhận ra rằng bạn chẳng quyết tâm như bạn nghĩ, bạn chẳng giỏi giang như bạn tưởng; rồi bạn bắt đầu hoài nghi bản thân - phải chăng ước mơ này là quá xa vời và không dành cho bạn? Động lực mất dần, nỗi sợ thất bại tràn ngập. Bạn còn chẳng dám nghĩ đến việc bạn sẽ làm những thứ bạn thích nữa. Đáng buồn thay, bạn đang dần học cách từ bỏ.
Nhưng bạn vẫn sống và tiếp tục lừa dối bản thân bạn.
 02 -
Với những người ở lại với niềm tin lung lay mãnh liệt của mình, tại sao họ vẫn tin? Là vì áp lực từ những điều họ đã nói ra, là vì họ cũng chẳng còn tin nữa nhưng họ vẫn phải bám trụ vào nó để kể những câu chuyện thần thoại về tương lai và ước mơ của họ.
Như một diễn giả tài năng, một người bạn đã nói với tôi: "Tớ vẫn thích mở một công ty giải trí riêng. Tớ sẽ gây dựng nó trở lên thịnh vượng rồi thuê một thằng CEO về cho nó quản lý rồi mình đi nghỉ mát ngồi đếm tiền. Cơ mà tớ muốn từ từ đã, cậu biết mà.. tiền bạc làm con người ta suy đồi, nên tớ nghĩ vội vàng quá sẽ khiến mình cuốn vào vòng xoáy ấy. Có lẽ tớ nên bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt trước đã, làm quen rồi học từ mấy người trong ngành ấy chẳng hạn."
Tôi chỉ dám nở một nụ cười ái ngại trước giấc mơ màu hồng của bạn tôi.
Tôi không nghĩ rằng sau này "tôi sẽ có gì?". Tôi chỉ quan tâm duy nhất một điều "làm sao để có được thứ tôi muốn?". Từng bước từng bước một từ A-Z, rủi ro là gì, tôi sẽ phải làm gì, thời gian tôi cần để thực hiện chúng và cuối cùng là một niềm tin bất diệt về cái tôi phải làm.
"Quá nhiều người sống như thể họ đang ở vạch đích. Còn tôi muốn chạy một cuộc marathon"
Và 2 điều sẽ giúp tôi thực hiện điều đó: Lòng tự trọng và Tự nhận thức.
Đầu tiên, bạn phải có một niềm tin táo bạo rằng, bạn sẽ trở nên vĩ đại, bạn phải vĩ đại dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nó không phải ước mơ, không phải DỰ ĐỊNH - nó là cuộc đời của bạn, nó là sinh mệnh của bạn, nó là điều giúp bạn trở nên ý nghĩa chứ không phải là một gã vật vờ chẳng làm gì ra hồn.
Điều thứ hai, tự nhận thức khả năng của bạn. Đừng trở thành người mà bạn mong muốn mình trở thành, hãy trở thành người mà bạn có khả năng trở thành. Nhiều người sẽ nói: "Chúng ta phải theo đuổi giấc mơ của mình, bạn có thể làm được mọi thứ nếu bạn tin tưởng vào bản thân mình."

- 03 -
Tôi đã từng muốn trở thành một game thủ, vì tôi cực kì mê game hồi còn bé; thế giới trong game thật đẹp biết bao, nơi tôi trở thành anh hùng trong cuộc đời của tôi, tôi chém quái vật tôi cứu thế giới, tôi có tiền mua đồ xịn để tôi bá đạo nhất. Nhưng rồi tôi nhận ra, có những game tôi không thể nào trở thành bá đạo được.
Tôi đã băn khoăn suy nghĩ về điều này và rồi đi đến kết luận: Tôi không thể tập trung vào quá nhiều chi tiết, tôi không có khả năng phán đoán tình huống và căn thời gian, tôi cũng không thể trở thành một game thủ huyền thoại, dù đã bỏ quá nhiều thời gian, tâm sức nghiên cứu.
Rõ ràng, dù thời gian và công sức nghiên cứu mà tôi bỏ ra giúp tôi có thứ hạng cao nhưng điều đó không phải thứ tôi muốn, tôi muốn là người giỏi nhất hoặc chí ít là trong top 5% những người giỏi nhất.
Khi chưa tìm hiểu kĩ càng về bản thân mà lại có quá nhiều ước mơ thì đó là chiếc vé một chiều về vùng đất mơ mộng dành cho bạn.
Lòng tự trọng và Tự nhận thức? Xong! Giờ sao?
Một kế hoạch chi tiết đến đáng kinh ngạc. Hãy tưởng tượng rằng bạn đang lập kế hoạch để lên mặt trăng và chỉ sai 0,5 giây thôi là phi thuyền của bạn sẽ nổ tung - bạn ra đi mãi mãi. Vì vậy, trước khi nghĩ đến một mục tiêu, tôi luôn tự hỏi ba điều:
1. Bao nhiêu thời gian là phù hợp nhất để tôi có thể rèn luyện kĩ năng của mình mỗi ngày?
2. Nếu còn thừa thời gian, tôi sẽ tăng thêm thời gian rèn luyện hay sử dụng vào những việc gì?
3. Nếu thiếu thời gian, tôi phải bỏ điều gì để bổ sung? Nếu không thể làm thế, tôi sẽ mất bao lâu để có thể đạt được mục tiêu đó.
Và cuối cùng là cam kết với cả tính mạng của tôi để thực hiện nó MỖI NGÀY. Nhiều người sẽ nói điều này có vẻ điên cuồng nhưng không bạn tôi ơi, nếu bạn chọn làm người bình thường trong thế giới điên cuồng này thì bạn đã thua từ khi được sinh ra rồi. Và bạn biết gì không? Có duy nhất một thời điểm vàng dành cho bất kì mục tiêu nào, là BÂY GIỜ.
Dậy sớm và làm ngay đi. Không có lý do nào được quyền cản trở bạn. Vĩ đại và tầm thường là sự sống và cái chết.
Theo Dũng Spiderum
Trí thức trẻ



Copyright © 2012 Nguyen Đinh Binh .