Thứ Năm, 21 tháng 4, 2016

Tiền và tệ Tác giả: Hoa Mặt Trời 31 Tháng Tám , 2015

Chiều nay! Tan làm, con bé lại lang thang trong một ngõ nhỏ ở Hà Nội. Nó lạc vào một miền kí ức, rồi lại bất chợt quay về thực tại ồn ã. Nó đang đi tìm lời giải thích cho câu hỏi: “Sao chữ “TỆ” lại cứ đi sau chữ “TIỀN”?”.
Ngày bé, tiền với nó giống như một thứ gì đó thật quý hiếm. Thích lắm chứ, vì có mấy khi được sờ, được dùng đâu. Đám trẻ trong ngõ đứa nào may mắn thì thỉnh thoảng được mẹ cho tờ 500 đồng đỏ chót là sướng rơn cả người. Nhưng ngày ấy nó chẳng biết tiền có giá trị thế đâu vì không cần tiền nó vẫn có kem ăn, có kẹo kéo, có cả tò he nhờ nắm lông vịt để dành hôm nhà có khách, chiếc dép lê đã đứt quai, hay cả cái vung xoong bị thủng vài lỗ của mẹ. Tuổi thơ với nó cứ thế trôi đi trong sự hồn nhiên, tinh nghịch, trong những nụ cười lấm lem bùn đất, trong niềm vui khi được mẹ chia đôi cái bánh rán loại 1 nghìn 10 chiếc vì nhà có đến hai cô công chúa.
Nhưng rồi, lớn lên một chút, hình như nó đã biết tiền “to” hơn ngày bé. Cái hình ảnh nó cùng hai đứa bạn thay nhau mút một cây kem vẫn còn in đậm trong kí ức tuổi học trò. Trước đó, 500 đồng được ba cái, đến lúc 500 đồng chỉ mua vỏn vẹn một cái nên ba đứa mới phải chia nhau ăn nhanh kẻo chảy ra hết. Vậy, mới thấy tiền cũng ghê gớm đấy chứ nhỉ? Nhưng hình như cái “giá” kem tăng lại làm cho ba cô bé ấy hạnh phúc hơn trong sự sẻ chia, cả sự “cố gắng” ăn thật nhanh không kem chảy, không hết phần. Rồi, lớn thêm một tí, một tí nữa đồng tiền bắt đầu “du nhập” vào cuộc sống của nó nhiều hơn. Lớp 8, lớp 9 đi thi Học sinh giỏi về nó sung sướng vì được mọi người khen ngợi, vì cha mẹ được tự hào, nhưng nó còn đã biết vui vì nó được thưởng cả “phong bì” nữa. 30 nghìn đồng của ngày cách đây gần một thập kỉ đủ để nó mua được cái áo trắng mới tinh, hay mời hai cô bạn kia mỗi đứa một cây kem của riêng mình.
Cứ thế, càng lớn nó lại càng thấy mình nhỏ bé và bất lực trước đồng tiền. Có lúc nó đã không đủ dũng cảm để đối mặt với những khoản tiền 5 – 10 triệu, rồi hai ba chục triệu khi nó cứ đau ốm triền miên. Vai cha nó gầy rạc, mắt mẹ nó nhòe đi giữa buổi trưa nắng 40 độ chạy đi vay tiền cho con gái kịp đi bệnh viện nhưng người ta đã lắc đầu. Tiền với nó, với gia đình nó sao lúc đó nó ghê gớm đến vậy chứ. Bởi thế mà vào đại học nó đã quyết tâm học, đi làm thêm chỉ vì một chữ TIỀN. 4 năm học là 8 khoảnh khắc nó háo hức, nó hạnh phúc, nó mong chờ người chị gái ở Hà thành chưa từng gặp nhắn tin thông báo chuyển học bổng cho nó. Nhưng 4 năm học thì cũng cả 8 lần ấy gần như chưa bao giờ nó dám mua cho mình một bộ quần áo đẹp, một chiếc túi xách, hay một thỏi son đắt tiền. Nó chưa bao giờ quên những lần đi gia sư về giữa trời mưa, xe hỏng, 10h đêm mùa đông cả đường phố mình nó dắt xe rồi òa khóc với ông trời. Nó cũng không quên có những ngày nó và hai đứa cùng phòng ăn cơm chan nước mắm vì không còn nổi một đồng trong túi mà không dám xin mẹ. Những lúc như thế nó lại càng trân trọng những gì mình có được. 5 triệu, hay 10 triệu với ai đó chẳng nghĩa lí nhưng với nó thì 5 nghìn, 10 nghìn đã đủ để nó không phải ăn cơm nước mắm lúc đói lòng như vậy.
Giờ đi làm, nó còn biết đồng tiền có sức mạnh kinh khủng hơn nữa. Vì đồng tiền mà con người ta có thể sẵn sàng từ bỏ tình thân, sẵn sàng đẩy bạn bè, đồng nghiệp xuống vực sâu. Tiền khiến nó mệt mỏi vô cùng. 23 tuổi – cái tuổi căng đầy sức sống nhất của một cô gái thì nó đang phải vật lộn với bao nhiêu khó khăn với chữ tiền. Hôm nay, người nó rất yêu thương đã nói: 23 tuổi nó vô dụng không làm được gì, 23 tuổi nó vẫn ngửa tay xin tiền mẹ, 23 tuổi nó không biết lo cho bản thân. Nó đã òa khóc. 23 năm những gì nó cố gắng bị quên đi chỉ vì một chứ tiền thôi sao? Phải, nó cần tiền! Nhưng tiền với nó không phải tất cả. Nó biết không có tiền nó không sống được, chắc chắn là như thế, nhưng nó không muốn chữ tiền cứ đặt lên trên hết. Mấy hôm nay, ở công ty nó ai cũng xôn xao tiền bạc, vì tiền mà các em nó cũng tranh luận, cũng đôi co, vì tiền mà Chị Cả nó đã phải lao tâm khổ tứ để dành cho các em những giá trị vật chất và cả giá trị tinh thần xứng đáng nhất. Hôm nay, thì chính nó lại phải nghe những lời như thế từ người thân của nó. Bất chợt, nó trộm nghĩ “Phải chăng người ta cứ đặt chữ TỆ sau chữ TIỀN là có lí của nó cả?”.
Nhưng rồi, nhìn lại những thứ cuộc đời cho nó qua chữ “TIỀN” thì nó biết tiền vẫn mang nhiều ý nghĩa thật tuyệt vời. Đó là số tiền bạn bè nó góp gửi khi nó đi viện, là tờ 100 nghìn của bác bệnh nhân già khi thấy nó vật vã trong đau đớn. Đó là sách, vở thầy cô mua tặng, và đó là “Thắp Sáng Niềm Tin” của nó nữa. Những thứ nó nhận được là tiền, nhưng sau tiền còn có cả những giá trị nhân văn, là những yêu thương và những điều chỉ tiền thôi chẳng bao giờ người khác mua được.
Bởi vậy, dù chữ TIỀN muôn đời vẫn đứng cạnh chữ TỆ nhưng “TỆ” theo cách nào thì lại do chính bản thân, chính trái tim của mỗi con người quyết định. Vì thế, hãy cứ “đeo đuổi” đồng tiền, cứ “tìm bắt” nó, cứ lo toan vì nó nhưng hãy đeo đuổi bằng chính trái tim, hãy trân trọng những gì mình đang có, trân trọng ý nghĩa thật sự của đồng tiền để chữ “TỆ” sau chữ “TIỀN” trở về đúng nghĩa của nó.


    Nguon  http://vietdkn.com/1m7
http://binhcuong.com/

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Copyright © 2012 Nguyen Đinh Binh .